|
Nàng ngồi đó trên bậc thềm nhà nh́n những chiếc lá úa rơi không
ngừng trên đất. Gió se lạnh nên nàng đưa tay kéo lại cho kín
chiếc áo ấm trên người. Chiếc áo kín gió khiến nàng bớt lạnh
nhưng đường như nàng vẫn căm thấy ḿnh chưa đủ ấm bởi sự thiếu
vắng, hụt hẳng trong tâm hồn. Những kỷ niệm xưa kéo về bao phủ
cả tâm tư nàng. Những năm trung hoc khi Xuân về Tết đến vui đùa
nhộn nhịp trong lớp học với những bông hoa tươi thắm, thiệp
xuân, ca hát, và những lời chúc tụng. Rồi Hè đến, nghỉ học về
quê với đồng lúa bát ngát sông nước bao la... Một thời hoa bướm!!
Tất cả những ấm êm thời niên thiếu ấy đă qua đi rất nhanh, nàng
đă phải đối mặt với cuộc đời, lăn xả vào công việc để nuôi sống
bản thân và gia đ́nh. Cơm áo, gạo, tiền đă bủa vây nàng. Tuổi
thanh xuân đầy những âu lo, phiền muộn khi hoàn cảnh gia đ́nh
nàng đang mấp mé ở bờ vực nợ nần, nghèo túng...! Nàng chỉ c̣n
biết cố sức làm việc để không phải rơi vào tuyệt lộ, và cũng đă
rất nhiều lần nàng đă muốn buông xuôi, muốn bỏ hết v́ quá mệt
mỏi, nhưng rồi nàng vẫn phải gượng đứng lên mà cố bước đi, bước
tới...
Và giờ đây chỉ có nàng "giữa tường trắng lặng câm." Không có ai
chờ đợi nàng sau cánh cửa, không một bờ vai êm ái nào để nàng có
thể tựa đầu, không có người nào lắng nghe những lời kể lể của
nàng... không, không có ai hết. Có lẽ số phận của nàng phải như
thế, cô đơn từ cuộc sống đến tâm hồn. Soi gương thấy tóc đă đổi
màu, nhưng nàng th́ vẫn không có ǵ khác, vẫn âm thầm lặng lẽ
ngày qua ngày. "Một ngày như mọi ngày, đi về một ḿnh tôi..(TCS)
Phải, nàng đă để thời gian trôi qua cuốn theo tuổi trẻ của nàng
và cũng cuốn theo luôn mối t́nh thơ mộng ngày xa xưa ấy. Sự điên
đảo của ḷng người, sự giả dối sẳn sàng trong ngôn từ được bọc
kỹ bằng những lời mật ngọt, và nàng chấp nhận làm người đứng lại
bên lề, làm chiếc bóng cô đơn trên sân ga chiều vắng khách.
"Người đă thế ta c̣n chi tiếc nữa,
Sau hai vai ta bước chậm qua đời"
(Du Tử Lê)
Khi c̣n nhỏ, nàng đă có lần nghe người ta nói: "càng lớn lên th́
càng mất dần nụ cười." Bây giờ th́ nàng đă hiểu.
Trời đă tối, ánh trăng sáng rọi xuống khoảng sân nhà. Nh́n vầng
trăng tṛn, nàng chợt thấy vui vui v́ sắp tới đây nàng sẽ có dịp
gặp lại những người bạn cùng ngồi chung lớp, chung trường ngày
xưa, khi tất cả c̣n "ăn chưa no, lo chưa tới." Nàng sẽ có những
giờ phút vui vẻ với bạn bè, thăm hỏi nhau về cuộc sống, và cùng
nghe, cùng hát với nhau để nhớ về thời làm học tṛ. Rồi lại chia
tay ai nấy lại trở về con đường của riêng ḿnh. Thỉnh thoảng
nàng lại được tin về đứa bạn nào đó chia tay với người bạn đời,
đứa bạn kia th́ mới dự đám cưới gả con, hoặc có đứa sắp làm bà
ngoại.. v.v.. Mỗi lần gặp lại, mỗi bạn lại thấy khác thêm một
chút. Người th́ hạnh phúc, người th́ không may... Nàng đă tự hỏi:
"hạnh phúc là ǵ? ... và nó ở nơi đâu?
Ngày tháng vẫn trôi qua b́nh thản: sáng, trưa, chiều, tối ...
nhưng nó lại âm thầm mang theo đi rất nhiều của những ǵ c̣n sót
lại trong tâm tư nàng. Cố để không phải suy nghĩ, cố quên để vui
sống, nhưng sự thể nó đă lại là nỗi nhớ. Làm sao lăng quên? Vất
bỏ nó ở xó nào đây? Nàng bây giờ vô dụng như chiếc ghế găy chân,
nhưng tiếc thay đầu óc th́ không ù ĺ, không trơ trơ như cục đá
vô tri. Nghĩ ǵ, làm ǵ... để không soi gương rồi ngậm ngùi
thương tiếc. Nàng thầm nghĩ nếu đươc quay trở lại với ngày tháng
cũ th́ chắc chắn ai cũng chẳng băn khoăn ǵ mà không xin được
sắp xếp lại cho tương lai của cuộc đời ḿnh. Quyển sách đă sang
trang, đàng trước vẫn bước dù không c̣n ǵ hăng hái nữa nhưng rẽ
lối nào đây hỡi cuộc đời?
Nàng bước trở vô nhà, đưa tay đóng lại cánh cửa nhỏ ngăn cách
bên ngoài và thế giới bên trong nhỏ bé của nàng. Ngày mai nàng
biết rằng những chiếc lá đang chuyển màu kia sẽ úa vàng thêm nữa
cũng như những sợi tóc của nàng sẽ trắng thêm. Rồi nàng chợt
nghĩ có phải chăng sự cô đơn của nàng cũng là môt hạnh phúc? Dường như nàng nghe tiếng thở dài của chính ḿnh :
"Ôi! Hạnh phúc!
Ta nh́n em ngọc ngà trên cỏ mượt
Tay dẫu dài không với được chân em!"
(.....)
H.D.
(Thân mến tặng NTL)
|